watch sexy videos at nza-vids!

THẾ GIỚI GIẢI TRÍ DI ĐỘNG
ZKUN.WAP.SH

HOME TRUYỆN GAME

Truyện Sex Hay - Tình Đắng

Đọc Truyện Sex Hay - Tình Đắng

- Lưu ý: truyện này có nội dung 18+(nặng) và nhiều từ ngữ ko được "trong sáng" cho lắm nên những ai chưa đủ tuổi và dị ứng thể loại này thì tìm truyện khác nhé.


Sinh ra và lớn lên tại một tỉnh của ĐBSCL, có thể là người thành phố sẽ xem con người nơi đây nghèo nàn lắm, nhưng với tôi thì cuộc sống nơi đây thật là tuyệt vời. Cuộc sống của tôi cũng không quá khó khăn như các bạn cùng trang lứa, tôi may mắn được sinh ra trong một gia đình khá giả, có lẽ vì thế mà nhìn tôi có vẻ trắng trẻo hơn bọn bạn và khuôn mặt cũng dễ nhìn. Vậy là thấm thoát cũng đến ngày khai trường, chuẩn bị cho một năm học lớp 12 đầy những áp lực để chuẩn bị cho tương lai. Tối nay sao mà mình suy nghĩ nhiều đến thế chứ, ngày mai chỉ là một ngày khai giảng như mọi năm thôi nhưng sao mà nhiều cảm xúc đến thế, bèn nhét tay phone vào và ngủ đi bao giờ không hay….
_Huy à, dậy mà đi khai giảng , 7h rồi còn gì, 4 thằng chiến hữu của con nó ngồi trước nhà mà đợi kìa.
Không lạ gì 4 thằng đó, thằng Công, thằng Quốc, thằng Minh, thằng Phi; 4 thằng này chơi thân với tôi từ năm lớp 9, 5 thằng cùng học thêm chung, cùng ăn nhậu chung, chụp ảnh nude cùng nhau nữa chứ…Nói đến 5 thằng thì cũng đoán được lớp tôi như thế nào rồi, lớp được gọi A1 (tức là học giỏi), nhưng khi thầy cô vào lớp mới hiểu rõ hết ý nghĩa của chữ A1, lớp là 40 con yêu tinh, thầy cô vào lớp cũng nhiều người bỏ ra giữa chừng, cũng có nhiều người chấp nhận dạy đến hết tiết nhưng khóc thì nhiều hơn là dạy, quậy là vậy nhưng lớp cũng có những thành tích học tập làm cho các thầy cô và các lớp khác nể phục.
Đang làm vệ sinh thì tôi suy nghĩ vu vơ
_Không biết năm nay sẽ ra sao đây nữa, nhìn mình cũng ko đến nỗi gì thế mà chưa bao giờ biết đến yêu ai là gì? Chỉ tìm hiểu giới tính qua Internet thôi cũng làm cho mình hứng rồi…chứ huống chi là…Thôi, tới đâu hay tới đó, chơi tầm bậy thì chết nữa….
Vừa bước ra ngoài cửa nhà, thì
_Bụp….bụp…bụp….
_Dis mẹ bây, làm gì dữ vậy, đợi chút ko đc sao, làm như ham hố lắm…-Tôi nhăn mặt nói.
_Wow, thằng này nghỉ hè ăn ngủ cho lắm bây giờ nhìn như Sumo quá…kakakaka- Thằng Công cười khoái trá nhìn vào tôi mà nói.
_Êh, mày ráng phấn đấu đi HUY, 100kg bán luôn, heo dạo này có giá lắm đó…..-Thằng Minh vênh cái mặt nó lên mà nói, cái mặt nó vẫn như ngày nào, nhìn vẫn cứ muốn đánh, nó gặp ai cũng nói sốc nên bao giờ cũng bị thằng Công và thằng Quốc đuổi đánh sưng cả mình mẫy.
_Thôi đi mấy huynh, đi riết, trễ rồi –cái giọng ồ ồ quen thuộc của của thằng Phi hối thúc.
Tôi liền xen vào mà chọc:
_Êh, Phi đệ dạo này nghe nói cặp kè với con nhỏ bên ban C hả, nghe nói con gái lớp C dâm lắm đó, coi chừng nghe đệ đệ, không mấy đổ vỏ là chết với tía mày đó.
Cả bọn vội cười rầm lên, thằng Phi liền chống đỡ:
_Tao chỉ cặp kè cho biết mùi thôi, mày quên tao học xong 12 là ông già tao lấy vợ cho tao hả.
_Tao quên là mày sắp thành đàn ông, ko còn là thằng Phi xì teen trong lòng tao nữa.- Tôi vội sực nhớ rồi chọc nó, thằng này vốn hiền lành, nhà cũng khá giả, tía nó có quen ông bạn có đứa con cũng bằng tuổi nó, cũng xinh lắm, cũng thuộc dạng “nhà mặt phố, bố thì làm to”, xem ra thằng này hưởng phước sớm hơn tụi tôi.
Loay hoay…Cuối cùng thì cũng đến trường, đoạn đường tuy ko xa, nhưng 5 thằng tám um xùm cũng đã tốn khối thời gian, tụi tôi là vậy tám với nhau rầm rộ giữa đường riết rồi mọi người cũng chay mặt, mặt kệ tụi tôi…
Ét..ét…ngày khai giảng lại đến trễ nữa rồi và lại càng khó khăn hơn khi phải đối mặt với ông bảo vệ (kẻ thù của lớp A1 đó).
_Tụi cháu chào bác bảo vệ đẹp trai. – Cả năm thằng nói mà muốn ói, nhưng đành phải hạ mình.
_Nữa, lại là mấy con yêu quái này, ngày đầu tiên mà như vậy đó hả, thôi, năm nay tụi bây 12 rồi, hôm qua tao mới trúng số nữa, tha tụi bây lần này đó.- Ông ấy khoái chí cười.
_Dạ tụi cháu cảm ơn tấm lòng độ lượng của bác, see u.- Năm thằng chạy riết vào kẻo ông già lại đổi ý.
Đang chạy vào thằng Minh còn với lại vài câu:
_Hồi qua cháu cũng trúng 5000đ nữa, số 21, tại cháu mới đi xả tress ở “Động” mới, chắc bác cháu mình đi chung chỗ rồi….kakakaka.
Cả nhóm vừa chạy vừa cười sặc sụa, chỉ còn nghe lại phía bác bảo vệ tiếng dùi cui đập vào khung cửa sắt.Chuyện này cũng không quá lạ với bọn yêu quái tụi tôi.
Vừa chạy vào hàng thì con Trinh ráo riết xách ghế cho tôi ngồi trong sự ghen tị của mấy thằng khác..Con Trinh là lớp trưởng, cũng là trùm của lớp, nó thường bị gọi là Trinh Radar bởi nó bắt sóng rất nhanh các tin tức, không biết vì sao mà nó cứ đeo theo tôi suốt từ năm lớp 10 tới giờ, tôi cũng không rãnh mà quan tâm, thật ra thì nó xinh lắm, nhìn như diễn viên vậy, ba vòng chuẩn luôn, chỗ nào cần lồi là lồi, chỗ nào lõm là lõm; nó luôn được mấy thằng lớp khác đeo đuổi nhưng nó chỉ la cà gần tôi thôi, ra chơi bao giờ cũng mua đồ ăn thức uống cho tôi, làm như người yêu ko bằng, con này cũng có máu lắm, cũng hay rủ và nhậu với tụi tôi được vài lần, uống bia như uống nước lã vậy, càng uống nhìn nó càng xinh và càng dâm, có hơi bia trong mình là ôm tôi chặt cứng, cạ cạ cặp nhũ vào lưng làm tôi chết điếng, tôi thì hôn đáp lại , rồi lấy ngón tay sờ sờ ngoài quần của nó chứ ko dám tiến xa thêm, mắc công ghiền mùi nó nữa thì chết.
_Anh Huy hôm nay đến trễ nha, phải phạt thôi. –Con Trinh nũng nịu nói xong rồi hun tôi một cái. Lớp tôi là vậy, con gái thì kêu con trai là anh, làm cái gì bao giờ cũng lộ liễu hết, ko sợ ai cả, đúng là “cá biệt”. Mà công nhận chạy nãy giờ mệt muốn đứt cả hơi, con này hôn mình một cái mà sao phê quá. Lúc này thì mới có dịp nhìn xung quanh, sân trường đã sạch sẽ hơn rất nhiều, các dãy lớp học vẫn vậy, vẫn đẹp và cổ kính như xưa, những cây phượng vĩ đã không còn màu đỏ rực rỡ của mùa hè, những cây cổ thụ thì vẫn hiên ngang theo thời gian, lòng tôi lại xao xuyến, khó tả.
_Ủa, ai vậy ta, sao lạ quá- Tôi bất chợt nhìn lên hàng đầu của lớp và ngẫm nghĩ
_Honey, ai vậy. –Tôi quay sang hỏi Trinh rồi chỉ lên cô học sinh với tà áo dài thướt tha trên hàng đầu.
_Ah, học sinh mới, nhìn thấy con gái là tươm tướp.
_Thấy lạ nên hỏi vậy thôi, ghen hả, có là gì đâu mà ghen.
_Xí, ói, ai thèm ghen.
Tôi bắt đầu nhìn kĩ cô học sinh mới, công nhận thân hình còn hơn cả Trinh, chắc là con nhà giàu đây, da trắngnhư bông sữa vậy, nhưng…không biết khuôn mặt ra sao đây…đang suy nghĩ bỗng cô ấy quay lại…bắt gặp cái nhìn lộ liễu của tôi…nàng chỉ cười nhẹ một cái…Ôi, cô ấy xinh làm sao, nụ cười thật đẹp, khuôn mặt cứ như là diễn viên hàn quốc ko bằng, đôi môi thì vô cùng gợi cảm, tôi như người mất hồn, cứ nhìn vào cô ấy cho đến hết buổi lễ.
Tối hôm đó, tôi cứ nằm mà suy nghĩ để tìm ra cách làm quen, thì ko ngờ…
Hôm sau, sau khi tất cả ổn định chỗ ngồi, còn cô ấy thì cứ đứng chờ cô giáo chỉ định chỗ ngồi.
_Cô cho em tự quyết định chỗ ngồi, em muốn ngồi gần bạn nào em chỉ đi. –cô giáo nhỏ nhẹ hướng dẫn.
Bỗng, cô ấy chỉ vào bàn của tôi, cả lớp ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc, tôi thì như được mở lòng, thực ra mà nói tôi ngồi ở bàn cuối, chỉ ngồi một mình thôi, ai muốn ngồi cũng được, nhưng thật đầy bất ngờ khi cô ấy muốn ngồi cùng tôi.
_Hi.- tôi mở lời
_Hi, bạn tên gì?
_Mình tên Huy, còn người đẹp tên gì.
_Mình tên Lan. –Lan trả lời đồng thời nhoẻn miệng cười trước câu hỏi của tôi.
_Lớp tụi mình là “cá biệt”…
_Tớ biết, tớ cũng nghe nói có người nào tên Huy đẹp trai nữa kìa. –Lan cắt ngang câu nói của tôi rồi trả lời theo kiểu của câu hỏi tôi hỏi Lan.
Chúng tôi cứ trò chuyện ko ngừng, cả hai cười nghiêng ngã như là quen biết nhau lâu lắm rồi, đồng thời, trong lúc ấy cũng có một cặp mắt luôn dõi theo mọi cử chỉ của tôi và Lan, không khó để tôi nhận ra đó là Trinh, cô ấy nhìn tôi và Lan bằng một ánh mắt
lóe lửa, tôi khù khờ ko hiểu rõ hành động đó nên cố gắng đến khi ra chơi để nói chuyện với Trinh.
Tùng…tùng…tùng…cuối cùng thì cũng ra tới giờ ra chơi, tôi tiến lại gần Trinh.
_Honey.
_Tránh chỗ khác, đừng có gọi tui bằng Honey nữa.
_Sao vậy?
_Ko thích, đồ có mới quên cũ. –Trinh trả lời ngang bướng rồi quay lưng bỏ đi.
_Trinh.
Tôi vội nắm lấy Trinh lại rồi đặt lên môi Trinh một nụ hôn, làm cho cả lớp bất ngờ, tuy hình ảnh Trinh hôn tôi đã rất quen thuộc nhưng tôi hôn Trinh thì đây là lần đầu, chính Trinh cũng ngạc nhiên vì điều đó, nó thể hiện bằng ánh mắt mở tròn hết cỡ của Trinh. Nụ hôn đầu vụng về của tôi sao mà nồng nàn đến thế chứ, đặc biệt hơn nữa là nó lại được trao cho Trinh, một cô gái mà tôi chưa từng có tình cảm.
_Huy. –Trinh đẩy tôi ra rồi kêu một cách đầy xúc động, cô ấy khẽ rơi lệ rồi chạy ra sân trường.
_Mày bạo nha, mày Number one. –Thằng Minh chạy đến đập vào vai tôi.

Cả buổi học hôm đó tôi như người mất hồn, còn Trinh thì luôn tránh né tôi. Không gian xung quanh như ngừng lại, tôi cố gắng suy nghĩ về mọi chuyện đã qua, có lẽ tôi đã không để ý đến cảm xúc của Trinh? Tôi quá vô ý khi quá thân mật với Trinh chăng? Mình có tình cảm với Trinh không đây?…Bao câu hỏi hiện ra trong đầu tôi, nhưng không một câu hỏi nào được trả lời. Đang loay hoay với những suy nghĩ vô hồn, bỗng tôi trở về với thực tại khi nghe tiếng kêu của Lan
_Huy.
_Gì? –tôi trả lời với khuôn mặt lơ đãng
_Thất tình hả?
_Đâu có, tình đâu mà thất.
_Biết hết rồi. Mà nè muốn girl xinh này tư vấn ko.- Nói xong Lan ngồi gần sát tôi, đủ để tôi thấy được chiếc coóc xê màu đen ôm sát cặp ngực tròn trĩnh của nàng, với cách ăn mặc phóng khoáng của Lan thì việc tôi nhìn thấy những mảnh đồ lót bên trong không còn gì là lạ lẫm nữa. Mặc áo trắng thì đeo coóc xê màu đen, màu đỏ; mặc áo dài thì kết hợp với quần lót đen, cam, đỏ, xanh,…nhìn đến choáng.
_Tư vấn gì, nói thử xem.
_Thấy sao nói zậy thôi, mà hình như Trinh thích Huy thì phải, mà Huy có thích Trinh ko?
_Sặc, tư vấn mà hỏi lại là sao. Mà Huy cũng ko biết sao nữa, tự nhiên hồi nãy ôm hôn Trinh, cảm giác là lạ thế nào ấy.
_Thì rõ rồi còn gì, Huy có tình cảm với Trinh đó, mà nè.
_Gì.
Lan áp gần ta tôi rồi bảo
_ Hồi nãy đó, Lan thấy Trinh thích lắm, nên ngượng rồi chạy bỏ đi thôi ah…
Tối đó, tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi suy nghĩ về tôi, về Trinh, và tất nhiên và về Lan nữa. Tôi cảm thấy mình thật có lỗi với Trinh, cảm thấy yêu cô ấy biết bao, tình cảm tôi dành cho Trinh lúc này không còn là một tình bạn thô sơ nữa mà thay vào đó là một tình yêu đầy thiết tha. Cơn mưa đêm nay sao lạnh quá, nhưng tâm hồn tôi thì ấm áp vô cùng, tôi mong muốn mình sẽ làm được cho Trinh được hạnh phúc, tôi như muốn chạy đến nhà Trinh ngay bây giờ, muốn nhìn thấy khuôn mặt dễ thương ấy, khuôn mặt bầu bĩnh với nụ cười rạng rỡ với núm đồng tiền làm duyên, mái tóc mượt mà bao giờ cũng được cột đuôi gà với cái đuôi tóc được nhuộm đỏ rất đúng phong cách của Trinh Radar, làn da bao giờ cũng hồng hồng cùng với đôi môi đỏ đỏ như diễn viên HQ càng làm cho khuôn mặt của Trinh trở nên đẹp hơn các bạn cùng trang lứa.
Sáng hôm sau……giờ ra chơi….
_Mày đứng đây đi Huy, để tao dụ con Trinh ra cho, mày mà kêu là nó ko đi cùng mày đâu….-Thằng Công thủ thỉ cùng tôi.
_Ưh, tao cảm ơn mày.
_Tụi tao đã đoán trước được là mày sẽ nói gì rồi, thôi, tụi tao biến đây, chúc mày thành công. –Thằng Minh vỗ vai tôi.
……
_Ai cần gặp mình vậy Công.
_Huy nè. –Tôi từ đằng sau cây cổ thụ bước tới, vừa đi vừa nói.
_Không rãnh. –Trinh vô cảm quay lưng bỏ đi.
_Honey.-Trinh chợt đứng lại..Sao hôm qua tới giờ Trinh né tránh Huy hoài vậy.
_Chuyện đó tự Huy hiểu chứ.
_Trinh à.
_Gì.
_Huy đã suy nghĩ rất nhiều.
_Về điều gì.
_Về hai chúng ta, về tất cả, và…
_Và gì thì nói đi, tui ko rãnh đâu mà nghe Huy nói ấp úng hoài như vậy đâu nge.
_Và Huy cảm thấy rằng Anh Yêu Em Trinh à. –Tôi vừa nắm tay Trinh vừa nói.
_Đùa à, tui chỉ là dạng gái mê trai thôi, nên tôi mới….
Không để Trinh nói tiếp, tôi đặt trên môi Trinh một nụ hôn làm cô ấy giật cả mình, rồi đẩy tôi ra và đỏ mặt.
_Huy làm gì vậy.
_Nụ hôn này là dành cho người anh yêu, anh không thể nào thiếu em được đâu.
_Anh…Trinh….Em….Em cũng yêu anh, yêu rất lâu rồi anh à, sao anh lại cứ lạnh lùng với em như vậy chứ, em đã đợi câu nói này của anh rất lâu rồi anh biết không ? –Trinh nói trong khi nước mắt cứ rơi mãi.
Khẽ lau đi những vệt nước mắt đó, tôi nói :
_Anh thật là khốn nạn phải không, anh xin lỗi, anh đã quá vô tâm, tha thứ cho anh được không, anh…anh yêu em.
_Em chỉ mong có thế thôi anh à. – Nói rồi Trinh ôm lấy tôi.
….Kể từ ngày đó, chúng tôi càng thân thiết hơn, thân thiết là vậy nhưng không đứa nào trong lớp biết được tình cảm thậtsự của chúng tôi, có chăng là 4 thằng bạn thân của tôi, nhưng tôi không ngờ vẫn còn một ánh mắt luôn hướng theo những hành động của tôi, đó không ai khác chính là cô gái ngồi cạnh tôi…Lan…nếu như dạo này tôi càng thân thiết với Trinh hơn thì Lan và tôi ngày càng như xa cách, rất ít khi nói chuyện.
….Hôm nọ…tiết Sinh có một cô giáo mới chuyển về trường vào dạy thử…nhìn cô thì cũng bắt mắt lắm, mặc áo sơ mi và quần tây, áo quần bó sát vào người tạo ra những đường cong chết người, cô cao chừng 1m67, quần tây bó sát làm hiện rõ lên cái viền ren của quần lót, bên trên cũng không kém gì, chiếc áo sơ mi cùng với chiếc coóc xê màu tím bên trong muốn tét ra vì cặp vú đồ sộ đầy gợi cảm của cô giáo, cả lớp há hốc mồm…Bỗng, Lan giơ tay có ý kiến rồi bảo cô xuống chỗ Lan, dù thủ thỉ nhưng bọn tôi xung quanh cũng nghe được, Lan bảo :
_Cô ah, nút áo bị xút kìa, lộ hàng rồi….
Cô giáo đỏ mặt vội cài lại
_Cô cám ơn em.-nói rồi bước lên bục giảng.
Tụi xóm nhà lá chúng tôi không thể nhịn nữa nên cười um xùm trong con mắt ngố ngố không hiểu rõ điều gì của bọn ngồi trên. Tôi sít lại ngồi gần Lan, mông chạm mông, tôi áp vào tay Lan hỏi :
_Người đẹp tinh mắt quá ta.
_Xí, đẹp trai mà dâm ớn luôn.
Tôi đánh bạo lấy tay sờ lên đùi Lan, cảm giác lân lân khó tả, thấy Lan không chút kháng cự, tôi tiến dần lên mép quần lót gần vùng cấm địa, rối bất ngờ lấy ngón tay khều khều vào, ôi cha mẹ ơi, nó nóng nóng làm sao ấy, nhìn lên thấy Lan run run,..1 phút…2 phút…3 phút… hình như Lan định thần lại quay sang bảo :
_Êh, lố rồi nha Huy, lên mà kêu người đẹp Trinh cho sờ í.- Nói rồi Lan nhéo đùi tôi đau nghiến và đẩy mông tôi ra xa.
_Mà nè. –tôi quay sang hỏi Lan
_Cái gì ?
_Muốn nhập nhóm Huy ko ?
_Nhóm đó ai chả biết, mà có ý đồ gì hông đó.
_Sax, làm như Huy ham hố lắm ko bằng.
_Ai biết được, thì mới hồi nãy là gì đó. –Lan, đắc chí trả lời.
Con này nó nói trúng tim đen của mình rồi, con này đc đây
_Àh, thì…thì đó chỉ là cảm xúc dâng trào bắt đắc dĩ thôi, mà nhập nhóm ko sao mà hỏi như hỏi cung vậy.
_Ưh, thì cũng được, nhưng mà tui ko có dễ tính đâu nha, với lại ăn nhiều nữa đó….hi.
_Ok, chuyện đó khỏi lo, tối may họp nhóm ở nhà thằng Minh đó nha.
_Ưh, mà Huy rãnh không, nếu rãnh chở tui đi đi, tui ko biết nhà, với lại sợ ma nữa.
_Cũng được thôi.
Tôi thông báo cho 4 thằng kia biết, tụi nó mừng quá trời, nhóm toàn đực lại nhảy vào thêm một hot girl mới hãnh diện làm sao, đang hí ha hí hửng bỗng thằng Minh chen vào một câu làm cả nhóm phải lo lắng
_Huy nè, vậy còn con Trinh làm sao, ko cho nó gia nhập, nó mà biết được là mày chết đó.
_Ưh, tao cũng thấy vậy đó, hay là mày rủ nó luôn đi, càng đông càng vui, nhóm 5 thằng con trai mà có mình Lan là con gái nên tao sợ Lan nó cũng ngại.-Thằng Phi góp ý kiến.
_Vậy thì để lát tao rủ nó.-tôi buồn trong lòng mà trả lời tụi nó.
Số là định mai họp nhóm sẽ có cơ hội tiếp xúc với con Lan, không ngờ lại có con bồ mình nữa, càng làm rối thêm. Không cần nói cũng biết là Trinh đồng ý ngay, Trinh dạo này bám theo tôi suốt, như sợ tôi mất ko bằng.
Phải nói là nếu so sánh Trinh và Lan thì Lan có thân hình Lan hot hơn Trinh một chút, nói như vậy không có nghĩa là Trinh xấu hơn Lan, bởi vì mỗi đứa có một vẻ đẹp riêng, tôi thầm trách cuộc đời sao lại đem đến bên cạnh tôi hai người con gái tuyệt vời đến như vậy, vì tôi không muốn làm ai tổn thương cả. Cặp kè với Trinh chỉ được vài ngày nên cũng ko làm được gì cả, có chăng là hun hít, rồi sợ soạn cặp nhũ bên ngoài chiếc áo dài của Trinh mà thôi, phải công nhận nó sướng kinh khủng, áp cả bàn tay vào cũng muốn không đủ, cứ mỗi lần như vậy thì Trinh thích lắm, cứ thở nặng nhọc rồi hôn tôi mãnh liệt hơn.
Chiều hôm sau…6h30…Tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc áo thun ôm sát bắp tay để khoe cái bắp tay to cứng của mình, mặc cái quần jean màu xanh tối, vuốt thêm ít keo, đứng trước kính tôi cũng thấy hãnh diện về mình, xem ra cũng được đấy chứ. Dẫn chiếc xe đạp chạy đến nhà Lan.
_Lan à.
_Tớ ra ngay.
Lan bước ra, tôi nhìn chăm chăm vào cô ấy, mặt tôi ngố ra, trước mắt tôi là một cô gái rất thị thành, mặt một chiếc váy trắng có hoa văn dài tới gối, vì mặc váy nên trông Lan đã cao nay còn cao hơn, đôi chân thì trắng trẻo đến không ngờ, cặp vú phía trên thì khỏi nói, nó đang chống trả với cái coóc xê màu đen một cách mãnh liệt, tôi thững thờ đang nhìn thì bị Lan bấu vào đùi.
_Nhìn gì dữ vậy, chưa thấy người đẹp bao giờ hả ?
_Ưh, đẹp quá, chắc Huy xỉu.
_Hihihi, mà nè bữa nay có Trinh nữa phải không.
_Ủa, sao Lan biết.
_Khỏi nói cũng biết, có chàng hoàng tử đẹp trai như vầy sao dám bỏ cho đi đêm.
_Hoàng tử đang đi với công chúa còn gì.
Nghe tôi nói nàng cười khúc khít, sao đó thì cả hai bỗng im lặng, Lan tựa cả thân mình vào người tôi, tôi có thể cảm nhận được cái sự nặng nề của cặp nhũ hoa đang đè trên lưng mình, sao mà sướng quá vậy, tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc, nhưng sự im lặng mãi cũng làm tôi sợ, tôi bèn chọc Lan.
_Lan nè.
_Gì.
_Chết quá.
_Sao vậy, sao chết ?
_Núi đè. –tôi nhăn nhó mặt rồi nói.
Như đã hiểu ý tôi, Lan bấu vào đùi một cái đau điến, con này sao khoái bấu dữ vậy trời, bấu xong Lan vòng tay ôm tôi….tôi không thể nào diễn tả hết được cảm giác của tôi lúc đó…và cả sau này, tôi cũng ko thể nào quên những giây phút thần tiên như vậy.
Két…két….tới nhà thằng Minh, lúc này Lan đã rút tay lại và xuống xe chào mọi người. Nói một chút về gia cảnh thằng Minh, nhà nó có Việt kiều Úc, nên khắm khá lắm, ba mẹ nó làm trên thành phố nên nhà này là cho nó và ông bà ngoại sống, nhưng chủ yếu là nó ở 1 mình, vì ông bà ngoại nó thường đi qua Úc thăm con cái, nên có thể nói đây được xem là căn cứ của tụi yêu quái này.
Lan bước vào chào mọi người, tất nhiên là trong đó có cả Trinh nữa chứ, hai người nhìn nhau với cặp mắt hình viên đạn, tôi không nói gì, chỉ thấy hạnh phúc thôi.
Cả bọn vào nhà, nói là họp nhóm chứ thực chất nhậu nhẹt là chính, cả bọn nhậu nhẹt linh đình, Lan và Trinh cũng sành điệu không kém, nếu như hôm nay Lan mặt váy thì Trinh lại diện một bộ đồ cực nóng cái áo thun ôm một cách khó khăn, còn cái quần thì đại loại như là cái quần kết thúc thì chưa bắt đầu cái đùi….Trinh và Lan uống như những tay chơi thực thụ, mặt thì đỏ, nhưng còn lâu mới xỉn, vừachạm vào tới mép quần lót thì Trinh nhéo tôi túi bụi, nói như là : lộ liễu quá. Nhưng 5 thằng tụi tôi là vậy, không có gì là bí mật cả. Cuối cùng thì buổi tiệc cũng kết thúc, tôi lãnh trách nhiệm chở Lan về nhà trong con mắt hờn giỗi của Trinh, Trinh bảo : anh mà lén phén mà em giết anh…Tôi cũng ưh ưh cho xong, kẻo rắc rối
Vẫn giống như lúc nãy, Lan vẫn vòng tay ôm tôi, có tý hơi men nên tôi không chở Lan về nhà mà chở em ra bờ sông. Quê hương tôi là vậy, đẹp thần kỳ, những cánh đồng lúa thì mênh mông bạt ngàn, những con sông thì thơ mộng đẹp đẽ dưới ánh trăng, tôi cảm thấy tự hào vì mình sinh ra tại đây, nơi có những người nông dân chất phác lam lũ để mưu sinh nhưng trên khuôn mặt đen đúa vì nắng nóng của họ luôn nở một nụ cười hạnh phúc, ngày thường thì đi làm ruộng đi bắt chuột, đến mùa lũ thì đi giăng lưới bắt cá, cuộc sông của họ cứ theo vòng tuần hoàn như vậy nhưng thật hạnh phúc biết bao. Tình cảm của tôi và Trinh sẽ mãi tốt đẹp như vậy nếu như tôi không đưa Lan ra bờ sông vào tối hôm đó.
_Sao Hoàng Tử lại đưa Công Chúa ra đây. –Giọng nàn tinh nghịch.
_Công Chúa ơi.
_Em nghe đây.
_Công Chúa có yêu Hoàng Tử không. –Không biết tôi nghĩ gì mà lại nói như vậy nữa.
_Hoàng Tử à, em đang rất tỉnh táo, em yêu anh, nhưng….
_Trinh phải không. –Tôi cắt ngang câu trả lời của Lan
_Em không ích kỷ đâu, em yêu anh nhưng em biết Trinh còn yêu anh nhiều hơn em yêu anh nữa kìa, anh à, đừng làm khổ Trinh.
_Nhưng anh cũng yêu em, tại sao ông trời lại đưa anh vào tình thế khốn đốn như thế này chứ. –tôi nhìn ra ngoài sông và hét lớn.
_Em biết, em có thể cho anh tất cả…tất cả…nhưng em chỉ là người đến sau, em chỉ là người thứ 3 thôi.
Tôi im lặng
_Anh hãy hôn em đi, hôn để em có thể cảm nhận được tình yêu anh dành cho em, tình yêu này em sẽ giữ mãi mãi trong lòng anh à, hãy hôn em…..-Nàng nói rồi khóc thúc thít
Tôi khẽ nâng cằm Lan lên, nhìn khuôn mặt cao cả của nàng, tôi lau đi những giọt nước mắt đau khổ của Lan, đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy, cơn dục vọng kéo đến, tôi đỡ em nằm trên bãi cỏ, bàn tay mân mê cặp nhũ hoa bên ngoài váy, Lan không chống cự, nàng vẫn hôn tôi một cách ngấu nghiến, tôi lòn tay vào phía dưới tháo chiếc váy ra, trước mắt tôi là một thân hình tuyệt mĩ mà tôi hằng mong ước, Lan như hiểu ý tôi, cô ấy lòn tay ra sau tháo móc áo.Tôi gục đầu xuống mà mân mê, hơi thở Lan ngày càng nặng nhọc, biết đã đển thời điểm, tôi tuột luôn chiếc quần lót mỏng manh của nàng và cả bộ đồ trên người tôi,….Ót….nước mắt nàng chảy xuống cằm, tôi bất động rồi từ từ dập nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc nàng gồng lấy tôi mà rên, cùng lúc đó tôi bắn xối xả vào Lan. Cả hai nằm trên bãi cỏ, kể cho nhau nge những câu chuyện của mình, không khó để cho cả hai đồng ý là tôi và Lan bắt đầu có tình cảm với nhau từ cái nhìn đầu tiên trong buổi khai giảng…….

Thời gian cứ trôi đi, tình cảm của tôi và Lan vẫn được giữ kín theo như lời cô ấy nói. Mỗi khi vào lớp ngồi gần nhau thì tôi và Lan luôn quấn quýt bên nhau, sờ soạng nhau nhưng không quên là phải để ý đến Trinh, Lan là một cô gái rất cao thượng, nàng ko hề ghen mỗi khi tôi và Trinh có những cử chỉ âu iếm nhau. Tôi một phần cảm thấy mình thật hạnh phúc, nhưng cũng không khỏi áy náy với Lan, Lan đã cho tôi quá nhiều khi mà bản thân cô ấy chẳng nhận được bao nhiêu.
Không biết chúng tôi ăn ở có đức hay sao mà năm đó lớp đậu đến chín mươi mấy phần trăm tốt nghiệp, chỉ có dăm ba đứa rớt thôi. Vừa hết cái này lại đến cái khác, mới thi xong tốt nghiệp chúng tôi lại phải đối mặt với kì thi ĐH, CĐ đầy cam go hơn gấp bội. Tất nhiên Tp.HCM là sự lựa chọn của hầu hết chúng tôi. Thằng Phi thì chỉ thi thử sức thôi, vì nó đã biết số mệnh của mình là phải lấy vợ sớm rồi còn gì. Thằng Minh thì bị bố mẹ ép đi Úc du học, vì có người thân bên đó nên cũng tiện. Ngày chia tay thằng Minh lên HCM để bay sang Úc, bọn tôi rất buồn, hẹn ước đủ thứ, không đứa nào cầm được nước mắt nên ôm nhau mà khóc, khóc vì phải chia tay một thằng bạn thân, nhưng cũng khóc để mừng cho nó sẽ có được tương lai tốt hơn.
Ngày hôm sau thằng Minh bay qua Úc. Tưởng rằng sự mất mát đó là đã quá đủ đối với tôi, thì cuộc gọi của Trinh làm tôi phải đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần, tim như bị dao cắt, tôi như ngất đi vì những sự mất mát đến với mình quá liên tục.
_Anh Huy à.
_Anh đây, có gì không Trinh.
_Anh đến gặp em lần cuối được không.-Tiếng nàng khóc thúc thít trong đt.
_Em nói gì vậy, lần cuối là sao.-Tôi hét lớn.
_Đến ngay đi, Cây Bàng Tình Yêu nha.
…Tút….tút….tút…
Chưa kịp trả lời thì Trinh dập máy, tôi dắt xe ra khỏi nhà đạp như điên đến trường, vừa chạy vừa suy nghĩ về những câu nói của Trinh, quả thật là không bình thường, Trinh bị làm sao vậy trời…….
…Ét….ét….ét…
Dựng xe trước cổng trường tôi chạy như bay vào trường, mà chính xác hơn là bay vào cây bàng tình yêu mà tôi và Trinh đã đặt tên. Trường bây giờ đã nghỉ hè nên vắng hoe, những bông hoa phượng rơi đầy cả sân, làm cho ngôi trường xinh đẹp biết bao, những cánh hoa phượng năm nay rơi cỏ vẻ rơi nhiều hơn các năm trước, nhiều như những giọt nước mắt khi chia tay trường lớp của 41 con yêu quái lớp A1, chúng tôi rời xa nhau, mỗi đứa đều có một dự định cho tương lai, con đường đi của chúng tôi khác nhau, có đứa tiếp tục đeo đuổi theo những cổng trường cao hơn, đại học có, cao đẳng có, trung cấp có ; lại cũng có đứa lam lũ bước vào đời sớm hơn vì hoàn cảnh , nhưng chung quy lại tất cả con đường chúng tôi đã chọn đều mục đích đó là mưu sinh cho bản thân, mỗi đứa một nơi, tôi tự hỏi : liệu có bao giờ những con yêu quái chúng ta gặp lại nhau không ?
Chạy đến cây bàng thì đã thấy Trinh ngồi trên ghế đá ôm mặt mà khóc thút thít, không cần nghỉ ngơi để thở, tôi lên tiếng.
_Trinh.
_Anh à.-nàng ngước lên nhìn tôi, khuôn mặt ướt đẫm vì khóc.
_Em sao vậy Trinh, có chuyện gì, nói anh nghe coi ?-Tôi chạy đến ôm em vào lòng, hôn lên mái tóc óng ả của em rồi hỏi.
_Em sắp đi rồi anh à.-ngước lên nhìn tôi rồi nói
_Em đi đâu ?
_Em đi Hà Nội, gia đình em dọn ra nhà ngoại ở Hà Nội sống luôn.
Tôi im lặng, gần như muốn khóc, nhưng Trinh đã định thần rồi quay sang tôi mà lên tiếng.
_Anh, em yêu anh, nhưng….
_Anh, anh cũng yêu em, nhưng mà em…em sẽ không về đây nữasao…em bỏ rơi anh sao
_Em…em không biết nữa anh à….em cảm thấy tim mình đau lắm…Sự xa cách anh chắc sẽ giết chết em mất.
_Em đừng buồn nữa, anh…anh hứa sẽ mãi yêu em, dù cho cuộc đời này có làm anh đau đớn thế nào, anh cũng sẽ không ngừng yêu em, anh sẽ yêu em đến hơi thở cuối cùng, anh sẽ…
Không để tôi nói hết, Trinh đặt lên môi tôi một nụ hôn, thật dài, thật đẹp…
_Anh, em cũng sẽ mãi yêu anh, em nhất định sẽ cố gắng để trở về đây, để được hôn ông xã em tại Cây Bàng Tình Yêu này.
_Bà xã của anh, Cây Bàng này sẽ là nhân chứng cho tình yêu của chúng ta em nhé.
_Vâng, anh yêu. Nhưng anh cũng hãy hứa với em một chuyện nữa.
_Bất cứ điều gì em yêu.
_Hãy chăm sóc cho Lan nha, hãy bù đắp những tháng ngày đã qua của cô ấy.
_Trinh.
_Đừng ngạc nhiên như thế, em biết anh và Lan đã yêu đương lén lút, em không giận anh đâu.
_Trinh, sao em biết…
_Em cũng là con gái mà anh, Lan quá cao thượng, em nể cô ấy lắm đó, em không ích kỷ đâu à nha, nhưng mà, chuyện anh với Lan giấu em thì em phải phạt anh đó.
_Phạt gì hả bà xã của anh
_Anh hãy …hãy làm cho em được hạnh phúc như anh đã làm cho Công Chúa của anh ở ngoài bờ sông ấy, em muốn mình thuộc về anh.
_Em…em theo dõi anh hả.
_Phải vậy chứ, để ông xã ban đêm ban hôm đi với người khác ai mà không sợ.
_Nhưng….
_Không nhưng nhị gì hết, anh ích kỷ quá đó, anh đã làm cho Lan được hạnh phúc thế mà đối với em anh lại chỉ …chỉ gãi ngứa là sao.
_Anh…anh…anh sẽ làm cho bà xã anh được hạnh phúc.,,,nhưng mà ở đâu bây giờ….
_Bàn học của Trinh Radar này đi.
_Hả.- tôi há hốc mồm…

_Đứa nào đấy.-Tiếng nói quen quen từ đằng xa, thì ra là của bác bảo vệ.
_Tụi cháu chào bác.-Hai đứa đồng thanh chào.
_A, thì ra là mấy con yêu quái, mà nghĩ hè rồi tụi bây vào đây làm gì nữa.-Giọng bác khàn khàn, vì bác đã có tuổi.
_Tụi cháu vào thăm trường, thăm bác chứ gì.-Nàng nũng nịu trả lời.
_Tổ cha tụi bây.-bác chửi yêu rồi ngồi xuống ghế đá ở giữa chúng tôi.
_Mà nghĩ hè bác còn vào trường làm gì nữa.-tôi hỏi
_Già rồi con ơi, thấm thoát đã mấy chục năm bác ở trường này rồi, tụi yêu quái bây ra trường tao buồn quá cũng ra luôn.
Hai đứa im lặng, nhớ về những kỷ niệm ngày xưa, hôm nào cũng chọc phá bác, hôm nào không thấy bác là như rằng ăn cơm không vô, chọc phá vậy chứ tụi A1 quý bác lắm, bác đã cao tuổi, con cái thì có gia đình đi tứ xứ cả rồi, chỉ còn một mình bác đeo theo cái trường này để phục vụ dù đồng lương cũng không là bao nhiêu, năm nào cũng vậy, đến ngày nhà giáo là lớp chúng tôi đều mua quà tặng bác, nào là chiếc áo, cái quần, dù là những món quà không có giá trị lắm, nhưng bác thì rất cảm động, giữ gìn những món quà chúng tôi rất cẩn thận, đến lễ tết thì lấy ra mà mặc, ngày thường thì mặc những bộ đồ cũ kĩ, rặng hỏi mãi bác mới nói là con cái bác chưa bao giờ tặng bác thứ gì, nên các món quà tụi tôi tặng bác thì bác quý lắm, bác xem chúng tôi như con trai con gái trong nhà vậy.
_Mà mấy đứa có định hướng gì chưa.
_Tất nhiên là có rồi bác.-tôi nhanh nhẹn trả lời.
_Vậy thì tốt, nhớ khi ra đời mấy đứa phải sống tốt đó nge chưa, lựa bạn mà chơi, đừng có đua đòi mà đánh mất tương lai. Ông bà ta nói: Uống nước thì nhớ nguồn. Mấy đứa đừng bao giờ để đánh mất bản chất tốt đẹp của mình, dù đi đâu cũng phải nhớ về quê hương của mình.

Câu chuyện của 3 bác cháu diễn ra tới trưa….
_Thôi, trưa rồi, mấy đứa về đi, nhớ giữ gìn sức khỏe, khi nào rãnh thì về thăm bác.
_Dạ, tụi con nhất định sẽ trở lại đây bác à.-Nàng vui vẻ trả lời rồi liếc mắt sang tôi.
_Thôi bác về.
_Chào bác.

_Thôi anh về đi, em phải về chuẩn bị hành lí, hãy nhớ là anh còn nợ em đó.
_Anh nhớ mà, em đi mạnh khỏe nha, có gì thì liên lạc cho anh, anh yêu em, tim anh luôn có hẳn một ngăn để chờ đợi em, em hãy giữ chìa khóa của ngăn đó để không ai có thể thay thế được em trong tim anh, em yêu à.
_Em yêu anh, mãi mãi yêu anh, khi buồn và nhớ em thì hãy sờ vào tim mình anh nhé, vì tim anh chính là tim em, anh yêu.
Tôi quay lưng bước đi, lòng buồn man mác, tôi muốn òa khóc lên cho vơi đi những nỗi buồn của mình.
_Ông xã.
Tôi chưa kịp quay lưng lại thì em đã ôm lấy tôi từ phía sau.
_Cho bà xã ôm ông xã 5 phút nha….
Tôi cứ đứng yên…1 phút…2 phút…3 phút….4 phút… 5 phút……Năm phút ngắn ngủi để tôi nhớ về những tháng ngày đã qua.
_Em. –tôi định nắm lấy tay em thì bỗng nó đâu mất rồi, tôi quả là thằng ngốc, Trinh rời xa tôi bao giờ mà tôi còn không hay nữa, thật là….
Ào….ào….ào….
Cơn mưa bất ngờ đổ đến. Ôi sao cơn mưa này lại lạnh đến thế, nó lạnh đến cả lòng tôi, cơn mưa này cũng thật khác, khác với cơn mưa lần trước, bởi khi đó tôi có em. Tôi đã từng yêu mưa, yêu rất nhiều, vì mẹ bảo ngày tôi chào đời là một ngày mưa tháng 6, có lẽ cũng chính vì thế mà tôi yêu mưa, nhưng hôm nay tôi ghét mưa lắm, bởi vì nó làm tôi thật buồn và nhớ về em. Chính trong một đêm mưa anh đã nhận ra rằng mình yêu em, nhưng cũng chính cơn mưa đã mang em rời xa anh, em có biết không, bà xã!………………………………………
….Gần 3 tháng sau…..
_Lên thành phố phải cố gắng học hành nge con.- Giọng mẹ run run, mắt rươm rướm nước mắt.
_Con phải sống cho tử tế nge con trai, đừng lo cho sức khỏe của bố, bố không sao đâu. –Bố tôi nhắc nhở
_Bố giữ gìn sức khỏe, phải đi khám thường xuyên nha. Bố mẹ ở nhà mạnh khỏe, con sẽ cố gắng học tập, không phụ lòng bố mẹ đâu. Thưa bố mẹ con đi. –tôi nói rồi bước lên xe.
Tôi đã vượt qua kỳ thi ĐH thành công, vừa đủ điểm để trở thành sinh viên của ĐH Kinh Tế. Thằng Phi tuy đậu ĐH Nông Lâm nhưng vẫn phải về nhà lấy vợ và lo tiếp quản công việc đang ăn nên làm ra của tía nó. Thằng Quốc và thằng Công thì không được may mắn hơn tôi nên chỉ đậu CĐ, Lan thì với sức học tuyệt vời nên đương nhiên dư sức đậu vào ĐH YerSin ở quê nội cô ấy, tôi và Lan lo bận ôn thi nên không liên lạc với nhau. Trinh thì…từ khi ra đi, tôi không có một chút tinh tức gì về cô ấy, thời gian ôn thi bận rộn nên tôi cũng không có thời gian để suy nghĩ về cô ấy. Bố tôi thì bị một căn bệnh gì đó mà tôi không được gia đình cho biết, làm cho tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, công việc làm ăn của gia đình tôi dạo này khắm khá nên tôi được mua hẳn một căn nhà ở thành phố để tôi được thoải mái. Đêm trước khi lên Sài Gòn,tôi buồn lắm, tôi yêu quê hương tôi, tôi không muốn rời khỏi nơi đây, một nơi quá nhiều kỉ niệm, tôi yêu nơi đây và con người nơi đây, tất cả như đã ăn vào máu thịt tôi rồi
………….
Một năm, đã một năm rồi sao, một năm nay tôi lao vào một việc học như một con thiêu thân, sự liên lạc của tôi với những thằng bạn thân đếm trên đầu ngón tay, còn Lan thì từ ngày ra ĐL cô ấy vẫn liên lạc và bảo tôi lên ĐL với cô ấy nhưng tôi luôn từ chối vì mãi mê lo học, Trinh thì như biến mất, tôi không có một chút liên lạc gì về cô ấy, dường như sự xa cách và thời gian làm cho Trinh quên thằng sinh viên khù khờ này rồi. Vừa mới thi xong, tôi lại sắp được về quê rồi, tôi nghe thằng Phi nói bố tôi dạo này xanh xao lắm nên tôi cũng muốn về thăm bố, thăm mẹ.
Reng….reng….reng….reng….
_Huy ơi.- tiếng mẹ khóc bên đầu kia điện thoại.
_Có chuyện gì vậy mẹ, sao mẹ lại khóc?
_Con về nhanh đi, bố con đi rồi con ơi.
Tôi dập máy, tôi thấy mình như mình bị rơi xuống 18 tầng địa ngục, sao lại bất ngờ đến vậy, tôi bắt xe ngay về quê, về tới đã thấy bố tôi nằm ở giữa nhà, tôi khóc lên thành từng tiếng, khóc đến sưng cả mắt, sau đó tôi mới đc biết là bố tôi mắc bệnh ung thư, lúc ông đang đau đớn tột cùng là lúc tôi đang làm ngồi trong phòng thi làm bài thi cuối kì, ông đã không cho ai liên lạc với tôi về căn bệnh vì lo tôi phân tâm. Ông quá vĩ đại, tôi càng khóc nhiều hơn khi tôi được kể lại tường tận sự việc. Xác bố tôi được đưa về quê nội ở Nha Trang, mẹ tôi vì quá thương bố tôi nên đã bán nhà và lên Nha Trang sống với nội. Cuộc đời tôi từ đó chuyển sang một con đường mới mà có lẽ tôi không bao giờ nghĩ đến, con đường này quá chông gai đối với một thằng sinh viên chưa từng biết cực khổ là gì như tôi.

_Chủ nhà ơi.
_Ơi, đợi chút… có gì không anh. –tôi lên tiếng rồi chạy ra cổng
_À, anh thấy biển báo cho thuê nhà, nên anh muốn xem chỗ.
_Anh vào nhà đi, nhà này cũng rộng rãi lắm, chỉ mỗi mình em ở, nhà có hai phòng ngủ, nếu anh thuê thì em để lại anh một phòng.
_Nhà đẹp quá, sạch sẽ nữa, nhưng còn…
_Chuyện tiền bạc thì em chỉ lấy giá bèo thôi anh à, anh đừng lo. Mà anh tên gì vậy?
_Anh tên Hoàng, còn em.
_Em tên Huy, Huy Hoàng nghe cũng hay phết anh nhỉ.-tôi nói rồi cười.
_Thôi, anh sẽ thuê chỗ này.-anh vừa nói vừa cười vì cái tên tôi đặt.
_Rồi anh cất hành lý vào phòng này đi, phòng bên kia là của em, từ nay là người trong nhà rồi, anh cứ tự nhiên.
_Cám ơn chú.
Gia đình tôi từ khi mất trụ cột chính trong gia đình thì trở nên khó khăn hơn, mẹ vẫn thỉnh thoảng gửi tiền cho tôi, nhưng số tiền ngày càng ít đi, tôi biết là mẹ đang rất cực khổ vì thế tôi bắt đầu từ chối nhận tiền của mẹ , tôi nghĩ đến việc cho thuê phòng, vì căn nhà bố tôi mua có đến hai phòng nên cho thuê theo tôi nghĩ sẽ kiếm đc chút ít tiền, đồng thời cũng xoay sở kiếm việc làm thêm để đóng tiền học. Anh Hoàng là người thuê nhà đầu tiên của tôi, anh có nước da ngâm, ăn mặc sốc sết, nghe giọng nói hình như cũng là người đồng bằng, từ khi có anh, trong nhà vui lắm, vì anh rất có khiếu hài hước.
_Anh Hoàng làm nghề gì vậy.
_À, anh có tiệm sửa xe gần đây, chỗ anh ở thuê ở, dạo này họ không cho thuê nữa, hình như là đập ra xây cất gì đó, may mà gặp đc em.
_Anh ở miền Tây phải hông.
_Sao em biết.-anh bỗng tươi cười như gặp người thân vậy.
_Em cũng vậy mà. Mà Anh lên đây được bao lâu rồi?
_4 năm rồi em à, 4 năm bưng chải giữa đời, nhiều khi muốn từ bỏ để về quê sống cho yên bình nhưng quê quán còn ai thân thít nữa đâu, cố mà làm để lo cho bản thân chứ không dám nghĩ sẽ lo được cho vợ con sau này, không có tiền người đời khinh mình lắm em à. Thôi, chuyện anh buôn lắm, em kể chuyện của em đi –Anh trầm ngâm nói.
Những lời nói của anh làm cho tôi suy nghĩ mãi cho đến sau này, đúng là tiền là vạn năng. Tôi cảm thấy thân thiết với anh hơn, tôi kể cho anh tất cả về tôi, về bạn bè, về Lan và cả về Trinh nữa.
_Đời mày đắng quá, anh tưởng đời mình đã bất hạnh lắm rồi, ai dè…-Anh chép miệng, rồi hai anh em cầm hai chai bia mà uống ực ực.
_Rồi bây giờ chú mày tính làm thêm cái gì?
_Em cũng chưa biết nữa anh à,, em còn phải sắp xếp để tiện cho việc học nữa.
_Thôi, để anh tính như vầy coi được hông, dạo này tiệm anh cũng đông khách lắm, mình anh làm không xễ, nếu được thì ra phụ anh.
_Vậy thì quá được rồi còn gì.
_Vậy thì thu xếp đi rồi ra chỗ anh làm, anh em mình ở nơi đất khách quê người này nương nhau mà sống mày ạ, trước mắt là ra phụ anh cái đã, sau này tính tiếp, được không.
_Tất nhiên là được rồi, cám ơn anh.
_Thôi, uống hết chai này thì vào ngủ sớm đi, cũng khuya rồi mày.
_Dạ, anh vào trước đi, lát em vào, ngồi ngoài này ngắm trăng sao tý.
_Ưh, vậy anh vào.
_Ngắm sao ư.- tôi chép miệng cười nhạt nhẽo, giữa cái sài gòn ồn ào tấp nập này được mấy hôm có sao, ở đây có chăng là tiền, là những lo toan chuyện manh áo, bát cơm; Bố ơi! giờ này bố đang nơi đâu? có phải bố là vì sao sáng nhất trên bầu trời hay không? Con trai bố, một thằng vô dụng này vẫn chưa thể lo lắng được cho người mẹ ở Nha Trang như một người đàn ông trụ cột trong gia đình bố à? Cái thân này còn lo chưa xong nữa thì làm sao dám nghĩ là sẽ lo được cho ai hả bố? Con vô dụng lắm phải không, phải không?.-Tôi nhìn về một nơi vô định rồi hét lớn. Mấy tháng nay tôi đổi hẳn SĐT, nên không liên lạc với ai cả, trong trường cũng vậy, tôi như thằng vô cảm, không kết bạn với ai, dường như trên cái mảnh đất lạ lẫm này tôi chỉ có một người bạn, một người thân duy nhất đó là anh Hoàng, bấy nhiêu thôi đối với tôi cũng đủ lắm rồi…đủ lắm rồi Huy ơi.

_Êh Huy, nghỉ hè này xong là mày vào năm ba rồi phải không?
_Dạ, mà có gì hông anh.
_Nhanh quá mày nhỉ, anh ở với mày cũng một năm rồi, mà mày không tính về thăm mẹ mày hả.
Anh hỏi làm tôi bỗng sực nhớ, một năm rồi, một năm tôi bưng chải hết sức mình, cũng có dư chút đỉnh tiền để về quê thăm mẹ hồi tết, mẹ vui lắm, mẹ ôm thằng con trai mà khóc thôi, tóc mẹ đã hơi bạc rồi, những sợi tóc bạc của mẹ như nhắc nhở tôi phải chăm sóc cho mẹ nhiều hơn.
_Từ từ anh à, để dư chút đỉnh nữa rồi mua quà về cho mẹ luôn.
_Mày tính vậy cũng được, còn mẹ thì cố mà lo cho mẹ đi mày, mày …mày đúng trưởng thành rồi thằng em ạ.
_Phải vậy thôi.

_Wow, chiếcDylan này nhìn ngon phết anh nhỉ, chẳng bù với chiếc Wave cùi của anh em mình.
_Đừng có mà mơ mộng nữa ông cụ, lo mà rửa cho sạch đi. Mà anh bảo này.
_Gì anh?
_Mày phải cố mà học, rồi sau này làm ông này bà nọ, thì mặc sức mà đi xe xịn, nhớ đừng quên ông anh này là đc rồi.
_Biết rồi ông cụ, anh còn cụ hơn em nữa, em nhất định sẽ thành đạt, em hứa!
_Ưh, chắc đến lúc đó sướng lắm mày nhỉ.
_Mơ hoài, tới đó tính, em rửa xong rồi nè.
_Để đó đi, chút có nhỏ kia lại lấy, nhỏ xinh lắm mày.
….Ét…ét…
Tiếng xe SH dừng bên kia đường, chàng trai chở một cô gái quay lưng về phía tôi, cái lưng người con gái đó sao mà quen đến thế,..Lan…là Lan sao, chỉ nhìn phía sao thôi thì tôi cũng nhận ra cô ấy, vẫn như xưa, vẫn thân hình mãnh mai này, mái tóc đã được uốn cong phía đuôi nhìn thật quý phái; còn chàng trai kia là ai, là ai…bỗng nàng đi sang bên đường tiến về phía tiệm sửa xe, làm tôi dừng đi những suy nghĩ.
_Anh Hoàng, anh…anh…anh đợi khách đến đi, em…em…em tìm chút đồ đã….-giọng tôi run run.
_Ưh, cái thằng này gặp gái đẹp mà nhát quá mày.-Tiếng anh đứng kế chiếc Dylan vọng lại, còn tôi thì xoay lưng ra ngoài.
_Lấy xe hả em.
_Dạ, nhiêu tiền cho em gửi.
Sao mà quen đến thế, không nhầm lẫn, không thể nhầm lẫn được nữa, là Lan, thật sự là Lan rồi.-tôi suy nghĩ mông lung
_Trả anh 13k thôi em.-tiếng anh trả lời Lan.
_Em gửi anh, cảm ơn.-Em trả lời rồi như có một ma lực làm em phải nhìn vào tấm hình trên kệ tủ, tấm kính làm tôi thấy được mọi hành động của em.
Chết mọe rồi, tấm hình tôi chụp với anh Hoàng hồi giáng sinh, quên khoấy đi mất. Qua tấm kính tôi thấy em nhìn về phía tôi.
_Huy..Huy phải không. –Giọng Lan run run.
_Lộn rồi chị ơi. –Tôi xoay lưng nhẹ sang một bên trả lời.
_Huy, đúng là Huy rồi, không lầm lẫn được đâu.
_Tôi đã bảo là lộn rồi mà.-tôi hét lớn.
_Không, không, Minh à, Minh, Huy nè Minh ơi.-Lan quay sang phía chàng trai bên đường hô to.
_Huy đâu, Huy đâu.-tiếng thằng Minh vừa chạy sang đường vừa la lớn.
Thì ra đó là thằng Minh, tôi không cầm được lòng mình, tôi quay hẳn lưng lại rồi cúi mặt xuống khóc. Lan, Minh chạy đến mà ôm lấy tôi, rồi cả 3 đứa cùng khóc, khóc như chưa từng được khóc, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi khóc sau cái ngày cha tôi qua đời và có lẽ nó sẽ là sự bắt đầu cho một chuỗi dài những cay đắng của tôi sau này.

_Thôi, Huy dẫn bạn qua quán cafê nói chuyện đi, ở đây để anh lo.-Tiếng anh tôi vang lên.
Tôi lặng lẽ đi qua quán cafê đối diện.
..1 phút..2 phút..3 phút…cả ba đều im lặng, Lan lên tiếng phá tan sự im lặng đó.
_Sao anh né tránh em, hả Huy?
_Anh….
_Anh có còn yêu em nữa không?

Tôi im lặng. Có thể tôi có, có thể tôi vô tâm hoặc giả nếu được biện minh, tôi chỉ muốn nói rằng tôi đã quá mệt mỏi và thiếu tin tưởng vào tình yêu
Nhưng… sao tôi lại không thể nói được cái từ “không” vỏn vẹn năm kí tự.

Tôi im lặng.

Em chờ đợi

Tôi im lăng ….

Em chờ đợi

….

Và em nói: Em yêu anh, hoàng tử của em.

_Tại sao em lại có thể yêu một thằng sửa xe như anh được chứ?

_Anh nghĩ em yêu anh vì điều gì chứ.-tiếng Lan nặng nề.

_Anh mệt mỏi lắm rồi Lan ơi.

_Ai đã làm cho mày ra như thế này hả Huy? Mày khác quá, khác quá Huy à?- thằng Minh lên tiếng.

_Đúng, tao đã khác lắm rồi, nhưng mà ai ra đời lại không khác hả mày? –tôi bỗng thét lớn.

_Có phải Trinh làm cho mày ra thế này không? Mày đừng trông chờ gì nữa? Đúng, ai lại thương một thằng sửa xe như mày, người ta đang bên người tình mới kia kìa?-thằng Minh hét lớn hơn cả tôi.

_Anh Minh! –Lan vừa nói vừa khóc.

_Em hãy để anh kể cho nó nghe, để nó khỏi trông chờ gì vô ích? –Thằng Minh nói với Lan rồi nhìn sang tôi, giọng nó nhỏ nhẹ hơn.

_Cách đây 1 tháng, tao về quê định thăm mày thì nghe tin của mày, tao buồn lắm, cũng lúc đó thì tao gặp lại Trinh, tao cứ nghĩ nó hay tin của mày nên về thăm mày, nhưng tao không ngờ nó lại về với một thằng nữa là tao linh tính có chuyện không hay rồi. Bất chợt, thằng đó đưa tao tấm thiệp mời đám cưới, tao cầm lòng không được nên chửi con Trinh một loạt, nó chỉ ngồi im lặng, rồi tao mua vé xe lên đây luôn. Cho nên mày đừng trông chờ gì ở nó nữa, nó không đáng để mày làm thế đâu.

Tôi ngồi im lặng, Lan ngồi khóc thút thít,còn Minh thì đang kìm nén sự tức giận của mình. Lúc này tôi cảm thấy mình thật có lỗi, mình đã chọn sai con đường, chính vì thế mà xém chút nữa mình đã đánh mất những tình bạn cao quý này. Tôi càng thấy có lỗi hơn với Lan, một cô gái đã trao cho tôi tình yêu của mình, đã luôn chờ đợi tôi trong mỏi mòn, thế mà tôi lại đối xử với cô ấy như vậy.

_Huy xin lỗi.

_Mày muốn xin lỗi thì theo tao về quê.

_Nhưng….

_Không nhưng nhị gì hết, Lan qua nói chuyện với ông chủ mày rồi, mày thu dọn hành lý đi.

_Ừ, đợi tao chút.

_Mày mà biến mất lần nữa thì coi chừng tao.
…..
…..
Một năm, đã một năm nhưng cảnh vật đều không thay đổi chút nào, vẫn con đường ấy, vẫn những con người ấy, vẫn sự yên bình ấy, có chăng là một tình yêu nơi đây đã bị phai nhòa. Không khí thôn quê thật trong lành, nó làm cho tôi thoải mái hơn sau những gì đã trải qua.

_Mày và Lan về nhà tao nghỉ ngơi đi, tao đi gọi mấy đứa.

_Mày cứ đi đi.

_Ưh.

_Lan à.-tôi nói.

_Gì vậy anh?

_Em có thể đi với anh đến một nơi không?

_Em biết rồi.

_Ôm anh đi công chúa của anh, ôm hoàng tử như ngày xưa vậy đó? –Tôi chở Lan trên chiếc xe đạp lấy ở nhà thằng Minh.

_Hoàng tử của em. –Lan nối rồi dựa vào lưng tôi, tôi có thể cảm thấy những giọt nước mắt của cô ấy bám vào lưng của mình, điều đó càng làm tôi thấy có lỗi với em, có lẽ tôi đã quá vô tâm với em, hay có thể biện minh tôi sẽ nói rằng mình đã thiếu tin tưởng vào tình yêu.

Và cứ thế chúng tôi im lặng, im lặng cho đến một nơi….
_Em còn nhớ nơi này không? –tôi dựng xe và tiến đến ôm em từ phía đằng sau, cả hai cùng nhìn ra bờ sông, bờ sông định mệnh của tôi và em.

_Làm sao em có thể quên được hả anh, quên đi tình cảm của em và anh thật là quá khó cho em anh à, thà giết chết em còn hơn.

_Anh xin lỗi.

_Về điều gì?

_Về tất cả công chúa của anh, anh đã làm khổ em quá nhiều rồi, em có tha thứ cho anh không?

_Nếu em không tha thứ cho anh thì em đã không đứng đây rồi, ngốc ạ.

_Ưh anh ngốc thật, nhưng chàng ngốc yêu công chúa lắm.

_Công chúa cũng yêu hoàng tửlắm.

_Thôi, mình về đi em, kẻo bọn nó cuống lên nữa.

_Dạ.

a
a
a

aa

a
a
a
a
a
aa
aaa
aaaa
===============



Chào mọi người, em là ___, Huy cũng như là người anh của em, hôm nay em vào đây để thông báo cho mọi người một tin buồn là tối qua anh Huy đã lên máy bay sang Pháp làm việc, anh Huy cũng không hẹn ngày về, có thể 1 năm,2 năm,3 năm cũng không chừng. Hôm qua anh ấy nhờ em log in để thông báo nhưng đến bây giờ em mới rảnh để vào, xl mọi người. Anh ấy cũng nhờ em viết tiếp câu chuyện, nhưng theo em nghĩ mỗi người mỗi cách viết, em viết văn cũng không hay bằng anh Huy, nên em sẽ không viết tiếp. Nhưng, em có thể kể lại tình tiết câu chuyện, nếu mọi người đồng ý thì cho em hay 1 tiếng, cám ơn mọi người. Cũng xin tiết lộ cho mọi người, em là em ruột của anh Minh, em đã chứng kiến hầu hết câu chuyện này, em cũng là một người tham gia vào những cuộc mây mưa thời phổ thông của các anh ấy, nhưng do em đề nghị nên anh Huy không bao giờ đưa em vào câu chuyện này…hihihi

ZKUN.WAP.SH
This post has no comments - be the first one!

UNDER MAINTENANCE
Home 1Trang chủ
Bộ Đếm
129247